Phù......
Khi Diệp Thiên và Lâm Khuê rời khỏi cổng Cố Nguyệt Lâu, sắc mặt của mọi người cuối cùng cũng dịu đi. Vừa rồi, cú tát của Lâm Khuê đánh quản gia Thành tan nát mặt mày, khiến mọi người vừa kinh hãi vừa lo lắng. Kinh hãi tất nhiên là do Lâm Khuê đã thể hiện sức mạnh kinh khủng của mình ra. Còn lo lắng là lo mình sẽ bị vạ lây.
Lúc này, khi thấy Diệp Thiên và Lâm Khuê đã rời đi mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đều nhìn chằm chằm vào mặt Miêu Khải. Sự việc ngày hôm nay đủ để biến Miêu Khải trở thành trò cười của Tây Ninh. Mọi người không thể tin rằng Miêu Khải lại chịu để yên như vậy. Điều này không giống với tính cách của Miêu Khải, càng không giống với tác phong của nhà họ Miêu. Là gia tộc hàng đầu ở Tây Ninh, nhà họ Miêu có một bề dày lịch sử lâu đời, họ liên kết Miêu Trại và Tây Ninh và có một địa vị phi thường. Trong hoàn cảnh như vậy, nếu nhà họ Miêu có thể nuốt trôi cục tức này thì hình ảnh mà họ đã xây dựng bao năm qua sẽ sụp đổ trong một sớm một chiều mà thôi. Nhà họ Miêu tuyệt đối không bao giờ muốn thấy chuyện này xảy ra.
"Lũ khốn khiếp, các người đừng hòng chạy."
Quả nhiên, khi xác nhận rằng Diệp Thiên và Lâm Khuê đã rời đi và khi nhận thấy ánh mắt của mọi người đang đổ dồn vào mình, Miêu Khải lập tức gào lên như thể Diệp Thiên và Lâm Khuê bị nhà họ Miêu dọa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-thien-chien-than/1374844/chuong-452.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.