Giả Vi Dân và Tô Trần Vân nhìn theo chiếc xe quân sự chở Diệp Thiên cùng xác của Tô Minh Vọng rời khỏi, cả hai người thở phào nhẹ nhõm. Nhất là Tô Trần Vân, tuy ông ta biết Diệp Thiên còn chưa giở thủ đoạn nào để đối phó, nhưng trong vòng hai ngày này, chắc rằng cậu ta sẽ không thể thoát ra khỏi chỗ đó.
Tô Trần Vân thấy Giả Vi Dân vội vã dẫn người rời đi, bấy giờ mới quay qua nhìn Tô Thanh Thanh: "Cô Tô, sau này chúng ta là đồng nghiệp của nhau rồi, mong chúng ta hợp tác vui vẻ." Giọng của Tô Trần Vân chứa đầy sự cười cợt, thậm chí ông ta còn chủ động giơ tay phải.
Tô Thanh Thanh không rằng gì cả, chỉ hừ lạnh với ông ta rồi quay người bỏ đi. Cô chẳng có tí cảm tình nào với kẻ cầm đầu vu cáo Diệp Thiên cả. Bây giờ cô chỉ muốn về núi Thiên Khuyết mau thôi. Cô phải bảo vệ tốt cho chính mình, không để Diệp Thiên phải lo lắng.
Tô Trần Vân cười lạnh lùng, nhìn theo bóng lưng của Tô Thanh Thanh. Trong mắt ông ta có điều gì đó khiến người ta không sao thấu tỏ.
Năm chiếc xe quân sự nối đuôi nhau rời khỏi Dung Thành, thu hút vô vàn ánh mắt của người đi đường. Mãi cho đến khi xe ra khỏi nội thành thì mới đồng loạt ngừng lại. Phùng Quân vội nhảy từ trên xe xuống, chạy bước nhỏ đến bên cạnh cửa kính chỗ ngồi phía sau của xe đầu tiên.
"Soạt." Ngay tức khắc, ông ta đứng thẳng người, đưa tay làm một động tác chào trong quân đội đầy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-thien-chien-than/1375583/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.