Cái khăn lông vốn là vai chính, lúc này lại không biết bị ném ở xó nào.
Giang Liễm đặt cậu lên gạch men sứ trơn trượt lạnh như băng quan sát, như một con sư tử đã bắt được con mồi thơm ngon trong tay, lại không vội vàng hưởng thụ, mà là giơ chân trước lên lật tới lật lui chơi đùa, chậm rãi suy tư nên ăn từ đâu.
Hai giây sau, hắn cười nhẹ một cái nói: “Vừa vặn tiết kiệm thời gian cởi quần áo. ”
Loại chuyện thân mật dưới ánh đèn này với cậu là lần đầu tiên. Lâm Gia hơi không được tự nhiên, nét mặt mặc dù không lộ ra vẻ gì, nhưng mang tai lại nóng rực.
Cậu nghiêng mặt qua trốn tránh cái nhìn chăm chú của Giang Liễm, lặng lẽ áp lỗ tai lên gạch men sứ lạnh lẽo để giảm nhiệt, khóe mắt liếc qua người Giang Liễm, “Anh chưa cởi quần áo. ”
Ý cười bên môi Giang Liễm càng rộng, tới gần cậu thấp giọng nói: “Cậu cởi cho tôi. ”
Không lý gì mình bị thấy hết, còn Giang Liễm vẫn áo quần chỉnh tề đứng đây. Lâm Gia dứt khoát giơ tay giúp hắn cởi áo, rồi cúi đầu cởi dây lưng quần.
Cũng không biết là vì khẩn trương hay nguyên nhân gì khác, Lâm Gia nửa ngày cũng không thể cởi được nút thòng lọng trêи quần đối phương ra.
Giang Liễm tùy ý cậu loay hoay với dây lưng của mình, ánh mắt dừng ở cần cổ thon dài trắng nõn vì cúi đầu mà lộ ra của Lâm Gia.
Hắn cúi người mở miệng gặm lên thịt cổ của Lâm Gia, lưu lại trêи cổ cậu một dấu hôn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-thinh/222710/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.