“Sao vậy? Anh hối hận rồi? ”
Không nhớ rõ là ngủ lúc nào, sau khi từ trong mơ thức dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đã sáng choang, Lâm Gia bỗng nhiên nhớ lại, 9h sáng nay có ghi hình đánh giá năng lực lần hai. Cậu xoay người ngồi xuống, thậm chí còn hoài nghi, hình ảnh tối hôm qua kề vai ngồi trêи ghế sa lon cùng Giang Liễm và Minh Nhượng chỉ là một giấc mơ.
Cho đến khi cậu nhìn thấy cái áo lông dài màu đen treo trêи ghế dựa đối diện.
Trong ký túc xá hệ thống sưởi ấm vẫn đang mở, nhưng lại không có một bóng người. Không cần suy nghĩ cũng biết hai người kia đã rời đi, thậm chí cũng không có ai gọi cậu dậy. Lâm Gia từ trêи ghế salon đứng dậy, vội vã nắm lấy chìa khoá tối hôm qua bị mình nhét vào bàn, lôi áo lông trêи ghế dựa ôm vào trong khuỷu tay, xoay người ra cửa.
Chắc là nghe thấy tiếng động, Giang Liễm vừa ra khỏi phòng tắm vừa lau tóc ướt, “Còn sớm. ”
Lâm Gia ngẩng đầu đi tìm đồng hồ treo tường, lại phát hiện kim giờ và kim phút của đồng hồ vẫn đứng im ở số mười hai.
Cậu nhìn ra bầu trời sáng choang ngoài cửa sổ lần nữa, giọng nói do dự: “Mùa đông bình minh luôn đến trễ như vậy. ”
Giang Liễm không nói gì, đi tới bên cửa sổ đẩy cửa ra, gió lạnh từng trận trút vào trong phòng, hắn quay đầu nói: “Sau khi cậu ngủ thì tuyết rơi. ”
Lâm Gia hơi sửng sờ, “Tuyết rơi?” Cậu ôm áo lông đi tới bên cửa sổ đón
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-thinh/222763/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.