Gió lạnh ngoài ban công trên tầng thượng thổi bay mái tóc đen dài của cô gái.
Du An Lý cũng bị gió thổi đến híp híp mắt, lông mi run lên, lại mở ra, tầm mắt rõ ràng trở lại.
Cô giơ tay lên, treo kiện quần áo cuối cùng vào móc, treo lên dây phơi.
Kỳ thực, ai cũng hiểu rằng, những đứa trẻ càng cái hiểu cái không càng có thể dễ dàng nói ra những từ liên quan đến "Vĩnh viễn", bởi trong mắt chúng, "Vĩnh viễn" cũng không hề xa vời.
Du An Lý cũng biết điểm này.
Cho nên cô không có ý định suy xét lời hứa của người khác.
Dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
Chỉ có lúc này đây, loại "không suy xét" của cô không còn bắt nguồn từ ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt mà cô giỏi nhất nữa.
Nhưng cụ thể là cái gì, Du An Lý vẫn không muốn hiểu.
"Chị còn chưa trả lời em."
Người sau mông vẫn không buông tha, Du An Lý đi thẳng trở về phòng ngủ, sau đó xoay người, lúc tiểu trùng theo vào nhà liền đóng cửa lại, động tác lưu loát khóa cửa.
Tả Nhan hoảng sợ, lập tức thu liễm thái độ, làm ra tư thái ngoan ngoãn nghe lời.
- - "Thách thức giới hạn" nhiều lần, khả năng co được dãn được của nàng cũng được tăng trưởng, đặc biệt là tốc độ phản ứng của nàng cũng có tiến bộ.
"Ngủ đi, ngủ ngủ."
Tả Nhan duỗi ngón tay câu góc áo của cô, đồ ngủ trên người của hai người đều là đồ nàng mua trên mạng, cùng kiểu dáng mà màu sắc khác nhau, hiện tại ngẫm lại thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502522/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.