Du An Lý không biết có phải may mắn hay không, con thỏ trắng trẻo mập mạp này tựa hồ vẫn dễ bị lừa như trước.
Nhưng nhìn bộ dáng nàng giống như chủ động bán thân còn cao hứng đếm tiền, Du An Lý thực sự rất lo lắng - mấy năm nay nàng sống như thế nào mới lớn lên thành như vậy?
Chỉ là lo lắng là một chuyện, còn Du An Lý vui sướng ăn bát vàng hoàn toàn không tính tiền cũng không có ý định từ bỏ như vậy - nếu hiện tại kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vậy cần bao nhiêu nỗ lực kiếm lại một lần nữa?
Cho nên cô không nói một lời, nhìn con thỏ khôn ngoan tự thăm dò từng bước một, lần lượt ném ra những điều kiện không tồi, nhưng vẫn không hề nhúc nhích, cũng không có chút phản ứng.
Cho đến khi bàn tay kia lặng lẽ chạm vào vai của mình rồi ôm lên, cuối cùng người lải nhải cũng đi thẳng vào vấn đề, rốt cuộc Du An Lý cũng nở nụ cười nhàn nhạt.
“Em nói nhiều như vậy, kỳ thực chính là muốn lên giường với tôi.”
Tả Nhan lập tức phủ nhận: “Nông cạn, tôi chính là loại người chỉ nhìn mặt ngực mông cùng chân dài sao?”
Du An Lý nhẹ nhàng nhướng mày, ánh mắt đặt lên tay nàng.
Tả Nhan mặt không đổi sắc thu hồi bàn tay đang ôm cô, nghiêm nghị nói: "Mặc dù chị có mặt ngực mông còn có chân dài, kỹ thuật trên giường cũng là nhất lưu, nhưng con người của tôi càng chú trọng linh hồn hơn, linh hồn chị trong mắt tôi chính là ánh trăng sáng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502551/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.