Trước 19 tuổi, mỗi năm Tả Nhan dều phóng trống khua khiêng trước sinh nhật của mình để người trong nhà biết, hơn nữa còn lấy ra 12 vạn phần nghiêm túc tới đối đãi mới được.
Nàng sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, được sủng ái là điều đương nhiên, mà sinh nhật chính là thời cơ nàng quang minh chính đại được sủng ái gấp bội, cũng là thời cơ thích hợp đòi quà.
Nếu ai không cẩn thận quên sinh nhật của nàng, không chuẩn bị quà cho nàng, vậy có thể ở mỗi sinh nhật sau Tả Nhan đều sẽ nhớ tới chuyện này, sau đó tiếp tục mang thù.
Sau 19 tuổi, sinh nhật đã trở thành điểm mấu chốt không qua được.
Mấy năm nay, tinh thần đà điểu của Tả Nhan đã phát huy hết tác dụng, nàng từ chủ động trốn tránh lại thành thói quen trốn tránh, cuối cùng trở thành không cần trốn tránh nữa.
Bởi vì nhân sinh là được chăng hay chớ, sinh nhật cũng là được chăng hay chớ, tất cả đều giống nhau.
Nhưng Tả Nhan không ngờ nàng cũng sẽ có một ngày "quên sinh nhật của mình".
Rõ ràng sinh nhật năm nay nàng không còn cô đơn nữa.
"Củ cải" trong tay vẫn đang run, từ cảm giác tê dại biên độ nhỏ đến từng trận chấn động, thậm chí cả lòng bàn tay nàng đều đã tê đến đỉnh điểm.
Tả Nhan, "..."
"Sao vậy, không thích sao?"
Du An Lý vẫn ngồi xổm ở bên ghế sô pha, thô sơ giản lượt quét qua, tư thế giống như quỳ một gối xuống.
Khi cô nói, ánh mắt cô vẫn dừng trên mặt của Tả Nhan.
Sao vậy? Không thích sao?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502590/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.