Ăn xong cây kẹo hồ lô, tâm tình của Tả Nhan cũng tốt hơn.
Nàng nhìn tới nhìn lui các loại đặc sản xung quanh, trừ bỏ tò mò cũng không có cái gì muốn mua.
Du An Lý nắm tay nàng, hai người hòa vào muôn hình du khách, tuy nhìn nổi bật, nhưng ở chỗ đông người như vậy cũng không có mấy người để ý tới.
"Không nghĩ tới, trái mùa còn sẽ có nhiều người như vậy."
Tả Nhan thuận miệng nói, ánh mắt quét qua một chỗ chụp ảnh trang phục cổ trang.
Du An Lý một tay đặt trong túi áo khoác, trả lời: "Nơi nhỏ, nên thoạt nhìn có vẻ nhiều người."
Đúng là như vậy.
Tả Nhan nhìn con đường phố ở nơi này, không quá nhiều đường phố mà là vô số con hẻm ngoằn ngoèo, rắc rối phức tạp, chiếm cứ xung quanh khu phức hợp các tòa nhà trong thị trấn này. Một con sông chảy qua toàn bộ thị trấn, nước không sâu, nhưng có thể coi giống một thị trấn sông nước ở vùng Giang Nam.
Hai người cứ thế nắm tay nhau dạo phố, thỉnh thoảng dừng lại nhìn những vật nhỏ có hứng thú --- phần lớn là những món ăn vặt ngon lành.
Tả Nhan dừng lại, Du An Lý tùy tay lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã QR để thanh toán, đi hết một đoạn đường, trên tay hai người trống trơn, nhưng bụng người nào đó lại tròn vo.
"Không thể ăn được nữa."
Tả Nhan sờ sờ bụng, nhìn Du An Lý, kỳ quái hỏi: "Sao chị không cản tôi a? Chờ lát nữa còn sẽ tập ăn hợp ăn cơm."
Chọn cơm trưa bên cạnh khách sạn, theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502593/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.