“Cảm ơn sư phụ, chúc mừng năm mới.”
Du An Lý trả tiền, nhìn người lái xe rời khỏi con hẻm mới thở ra một hơi ấm áp, quay lại nhìn người rốt cuộc cũng đã an phận bên cạnh mình.
Tả Nhan cũng vừa từ phấn khích mà bình tĩnh lại, biết đây là sắp bắt đầu tính sổ, liền vội vàng nắm lấy tay cô, muốn đi vào trong ngõ.
“Em gần như chết cóng rồi, chúng ta về nhà trước rồi nói.”
Du An Lý không dao động đứng tại chỗ nhìn nàng.
Tả Nhan bị cô nhìn đến chột dạ, cuối cùng bại trận, thành thật thú nhận: “Được rồi, em lén ra ngoài.”
Một lúc sau, Du An Lý không ngoài dự đoán mà thở dài, nắm tay nàng lại, đi về phía con hẻm.
Tả Nhan vừa nhìn đã biết mình đã vượt qua bài kiểm tra, lon ton chạy theo bên cạnh cô, Du An Lý vững vàng nắm tay nàng, cảnh cáo nói: “Nhìn đường”
“Ò.”
Tả Nhan ngoài miệng trả lời, vừa lặng lẽ tách năm ngón tay của cô ra, gắt gao nắm lấy, làm cô không thể thoát ra được nữa.
Du An Lý dựa vào ký ức tránh được một số hố nông dưới chân, Tả Nhan cũng dựa gần cô tránh đi, hai người đi qua con hẻm nhỏ, đi đến chỗ sâu trong nhà, theo hàng hiên đi lên lầu.
Mặc dù một đường tối om, đèn đường duy nhất cũng chợt lóe lên, làm người khó có thể cẩn thận phân biệt hoàn cảnh, nhưng Tả Nhan vẫn có thể cảm nhận được thứ gì đó trong tầm mắt mơ hồ.
Đây là một hoàn cảnh rất xa lạ với nàng.
Tả Nhan đã chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502613/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.