Thời gian nhảy sang 0:00 ngày 1 tháng 1, cả thành phố như chìm trong tiếng hoan hô nhảy múa, nhiệt liệt vô hình tràn ngập màn đêm, cuối cùng rơi vào cửa sổ sát đất.
Trong cửa sổ là một mảnh yên tĩnh.
Đèn chùm màu vàng ấm áp trên trần nhà chiếu sáng cả căn phòng, ánh sáng cùng màn đêm chiếu vào cửa sổ thủy tinh, cũng phản chiếu hình dáng mơ hồ của cô.
Du An Lý yên lặng ngồi trên ghế lười, máy tính trên chiếc bàn vuông nhỏ đen kịt, cà phê đen trong cốc cũng đã nguội lạnh, cô cầm điện thoại trong tay, không lại cúi đầu nhìn xuống.
Ngoài cửa sổ có pháo hoa.
Trong mấy năm trở lại đây, dù cô sống ở đâu hay làm việc ở đâu, mỗi ngày cuối năm, thời khắc giao thừa đều có thể nhìn thấy pháo hoa hoành tráng cùng rực rỡ từ cửa sổ.
Pháo hoa là cuồng hoan của tất cả mọi người.
Trong bầu không khí như vậy, công việc dù nhàm chán đến đâu cũng có thể tiếp thêm mấy phần sức sống, cùng cô đi qua một đêm dài.
Nhưng không hề nghĩ rằng sau khi trở lại nơi mà cô đang nghĩ tới, ngay cả cảnh sắc duy nhất cũng không còn nữa.
Có lẽ chính là mất ngủ kéo dài đã đưa cơ thể đến một giới hạn khác, Du An Lý bất động tựa vào trên sô pha, mất sức lực nhắm mắt lại.
Trong đêm đen này cô không biết phải làm gì, thời gian trôi chậm lại vô định, cô giống như đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng lại không nắm bắt được cái gì.
Quá khứ có thể lấy ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-tranh-ai-muoi-dong-nhat-giai-phau/2502624/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.