” Vũ Khuynh Thành, ngươi tốt nhất là biết, khi nào thì nên thông minh? Khi nào thì nên ngốc nghếch?” Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt quét về phía nàng, giọng nói lạnh như băng.
” Ở trước mặt ngươi, ta vĩnh viễn sẽ không giả vờ ngu ngốc, bởi vì chuyện đó không cần.” Nguyễn Nhược Khê không chịu tỏ ra kém thế giương mắt nhìn hắn.
Đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt bắn ra hào quang nguy hiểm, đối mặt với nàng một lúc lâu, mới xoay người nằm lên trên giường, hắn mệt chết đi, hoàng cung tuy rất lớn, nhưng không có nơi nào thực sự để hắn có thể nghỉ ngơi.
Nguyễn Nhược Khê nhíu mày một chút, nếu hắn buồn ngủ, để hắn ngủ, xoay người muốn đi ra ngoài.
” Đứng lại, ở trong phòng.” Trên giường, Tây Môn Lãnh Liệt vẫn nhắm mắt như trước lại phân phó nói.
Nàng dừng chân lại, ngồi ở bên ghế, nàng biết, đây là hắn giở bộ cho người ta thấy hắn sủng ái nàng biết bao nhiêu.
Khóe môi mở ra một nụ cười chua sót, đây là giao dịch nàng làm cùng hắn, nàng phải vô điều kiện tuân thủ.
Đang đi ra Tử Uyển Như phi cùng Nhu phi, cùng xoay người nhìn đối phương.
” Hừ.” Đồng thời hừ lạnh một tiếng, xoay người đi về hai hướng khác nhau.
” Nương nương, không nghĩ tới Nhu phi sẽ tặng thứ giống nương nương, như vậy, mỹ nhân kia còn có thể theo nương nương sao?” Liễu Nhi đỡ Như phi, vẻ mặt lo lắng hỏi.
” Ngươi nghĩ đến Nhu phi kia cũng nhu nhược dễ bắt nạt như thể hiện bề ngoài sao? Chúng ta có thể nghĩ,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/171807/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.