Đêm khuya vắng vẻ, trong đại viện hoàng cung một bóng đen đột nhiên từ trên nóc nhà lặng yên không tiếng động bay tới Huyết viên.
Tự cho là thần không biết quỷ không hay, lại không biết tất cả hành động đều bị nắm trong tay người khác.
“Thất bại nhiều như vậy không ngờ hắn không chịu buông tha, không biết lần này hắn lại giở mánh khóe gì?” Phượng Minh nhìn nơi bóng đen biến mất, khóe môi mang nụ cười nhưng trong đôi mắt tràn đầy hàn khí.
“Hắn có thể có cách nào chứ? Chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nữ nhân, hắn trước kia cũng vậy, chỉ tiếc rằng đến phút cuối nữ nhân của hắn phản bội hắn.” Tây Môn Lãnh Liệt cười lạnh trong đôi mắt lạnh lùng không mang theo chút ấm áp nào.
“Nếu mỗi lần đều khiến hắn thống khổ như thế sao không trực tiếp giết hắn? Vì sao còn muốn chơi đùa với hắn lâu như vậy?” Phượng Minh nhìn Vương biết Vương không muốn để hắn vui vẻ một mình nhưng làm thể nào để hết giày vò đây.
“Ngươi không phát hiện ra cùng hắn chơi trò mèo vờn chuột như vậy rất hay sao?” Đang nói hắn chết thoải mái hắn muốn hắn ta phải trả giá, để hắn biết hắn vĩnh viễn chỉ thất bại cho dù là trước kia hay là hiện tại. Trong đôi mắt Tây Môn Lãnh Liệt lộ ra tàn nhẫn.
“Đúng, chết là quá tiện nghi cho hắn”. Phượng Minh gật đầu bởi vì hắn biết Vương mấy năm nay vẫn chịu lời nguyền cùng dằn vặt ra sao.
“Đi thôi chúng ta đi xem lần này hắn muốn làm gì?” Tây Môn Lãnh Liệt nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/171822/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.