Tiểu Ngọc ở một bên thiếu chút nữa vì nương nương vỗ tay trầm trồ khen ngợi, nàng sợ nương nương sẽ mềm lòng đồng ý với các nàng chứ.
Nhìn thấy sắc mặt các nàng trong nháy mắt trở nên xấu hổ lúng túng, Nguyễn Nhược Khê lúc này mới giải thích nói:
“Ta hiểu tâm tình cùng cảm thụ các ngươi, dù sao đó cũng là người nhà của các ngươi, nhưng các ngươi cũng biết vương hoàn toàn sẽ không thay đổi chủ ý, đây không chỉ là chuyện phạm sai lầm đơn giản, mà là lũng đoạn triều chính, nói dễ nghe, có truy cứu hay không thì đây cũng là chuyện của triều đình, có lẽ còn có rất nhiều chuyện chúng ta không biết, hoặc là không thể tưởng tượng được, cho nên ta sẽ không giúp các ngươi làm vương khó xử, nếu để ta lựa chọn, ta sẽ đứng ở bên người chàng.”
“Nói rất đúng.”Tây Môn Lãnh Liệt đột nhiên từ bên ngoài đi đến, cầm tay của nàng.
“Thần thiếp tham kiến vương.”Như phi cùng Nhu phi vội vàng hành lễ.
“Nô tì tham kiến vương.”Tiểu Ngọc cũng hành lễ.
“Vương, thần thiếp cầu ngươi, coi như vì thần thiếp hầu hạ vương một thời gian, lưu một mạng cho cha thần thiếp, để người tự sinh tự diệt cũng được.”Nhu phi quỳ trên mặt đất cầu xin nói, bởi vì nàng biết, cha kết thúc thì mình cũng xong.
“Vương, thần thiếp chỉ cầu người tha cho người nhà thần thiếp.”Như phi cũng quỳ trên mặt đất, nàng so với Nhu phi tương đối bình tĩnh hơn, biết mạng cha không thể giữ được, vậy nàng chỉ có thể giữ lấy mạng người nhà và mình.
“Lời nói vừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-sung-thiep/2650368/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.