"Bạch Tuyết, để anh ta ở đây đi! Em đi trên lầu nghỉ ngơi, A Cốc, em một tấc cũng không được rời khỏi Bạch Tuyết." Khang Nghị nói.
"Vâng, anh, anh cẩn thận một chút." Khang Cốc và Bạch Tuyết rời đi.
Trong phòng khách, trong nháy mắt lạnh lên, áp suất xuống thấp, hai người, đều ôm tâm tư.
"Hôm nay anh mang nhiều người tới chỗ tôi như vậy, là vì Bạch Tuyết, tôi có thể bỏ qua cho anh, thế nhưng, có một số việc không nên quá phận, bảo người của anh bên ngoài rời đi, nếu không tôi sẽ cho anh thấy!" Khang Nghị lạnh lùng nói.
"Anh nghĩ rằng tôi nguyện ý đến đây sao, người của tôi ở đây, đương nhiên tôi phải bảo vệ, thủ hạ của anh tôi không tin được!" Cung Hàn nói.
"Chỗ này của tôi không có người anh phải bảo vệ, anh cũng đừng mơ tưởng có thể mang người đi khỏi chỗ tôi!" Khang Nghị lạnh lùng nói.
"Chẳng lẽ đại cảnh tư của chúng ta cũng bị Bạch Tuyết bắt làm tù binh? Lại còn biết thương hương tiếc ngọc!" Cung Hàn ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Anh tốt nhất cách xa Bạch Tuyết ra, nếu không tôi sẽ không khách khí!" Khang Nghị không muốn Bạch Tuyết bị loại người này quấn đến!
"Không khách khí? Tôi rất muốn nhìn xem anh không khách khí thế nào?" Cung Hàn không khách khí trả lời một câu.
Hai người trừng mắt nhìn nhau!
Lúc này, trên lầu.
Bạch Tuyết có chút lo lắng, Khang Cốc ở bên cạnh, ngộ nhỡ lúc cô chuẩn bị rời đi, thì rất bất tiện!
Hiện tại cũng bất tiện khi nói chuyện với bọn nhỏ!
Bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/1747995/chuong-160.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.