Lãnh Dạ liền khẩn trương, thân thể cứng ngắc, tứ chi không có phản ứng, nhìn bóng dáng Bạch Tuyết trong mắt càng ngày càng rõ ràng, khoảng cách với Lãnh Dạ càng ngày càng gần. . . . . .
Bạch Tuyết thở hỗn hển đứng ở trước mặt Lãnh Dạ, vì chạy chân trần, mà một cái chân đã chảy máu, Lãnh Dạ tâm đau đớn nhìn Bạch Tuyết như phát điên chạy đến.
"Lãnh Dạ, lãnh Dạ." Bạch Tuyết biết anh không thích người khác kêu tên của anh, nhưng mà nếu không gọi tên thì cô không biết nên xưng hô như thế nào? Cô lại không muốn gọi là Lãnh tổng, cũng không muốn gọi Lãnh tiên sinh!
Cô chỉ muốn kêu tên của anh, bởi vì cô chỉ muốn gọi như vậy, cho dù là chọc anh mất hứng, cũng muốn gọi!
Lãnh Dạ cau mày nhìn Bạch Tuyết, không biết cô lại có chuyện gì xảy ra? Không có đeo giày, không có mặc áo khoác!
Nghe cô gọi Lãnh Dạ, những người bên cạnh sợ hãi cũng không dám thở mạnh, trong lòng bắt đầu cầu nguyện: nữ thí chủ tự cầu xin nhiều phúc đi!
Không người nào dám xưng hô như vậy với tổng giám đốc của bọn họ , cho dù là thị trưởng cũng rất tôn kính Lãnh tổng của bọn họ, nhưng cô bé này không biết sống chết trực tiếp gọi như vậy, tám phần là thần chí không rõ! Nếu không vì sao lại vậy chật vật, giầy cũng không đeo! truyện được lấy từ doctruyen.org
"Không cần đi!" Bạch Tuyết nhìn Lãnh Dạ không nói lời nào, liền gấp gáp. Chẳng biết rằng người cô hiện tại cầu xin cũng không phải là con
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-vuong-tong-giam-doc-vo-yeu-duoc-cung-ma-hoang/1748185/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.