Minh Yên mặc kệ Long Y Hoàng, bước vào Hình bộ, đi thẳng vào gặp Trọng Cẩn.
Long Y Hoàng đứng tại chỗ sửng sốt hồi lâu, mới quay người đi vào, Minh Yên chắp tay đứng trước bàn án, không biết đã nói gì với Trọng Cẩn, sau khi Trọng Cẩn nghe xong sắc mặt đại biến, vội vàng bỏ tài liệu trong tay xuống đi thẳng đến đại lao.
"Minh Yên, khi đó cùng cấu kết với Vân Phượng Loan giết ta không phải ngươi, ngươi có chứng cứ gì có thể tử hình ả?” Long Y Hoàng hơi vội vàng, hai tay nắm chặt, móng tay để lại vết lõm sâu trên mu bàn tay.
"Nàng và Vân Phượng Loan liên lạc qua thư," Minh Yên vẫn chắp tay sau lưng, giọng lạnh lùng: “Những thứ khác đều bị hủy, chỉ còn lại một phong thư này, kèm theo tín vật của nàng ấy và bút tích của Vân Phượng Loan.”
"Sao ngươi lại có?" Long Y Hoàng ngạc nhiên: "Không phải bọn họ đã hủy hết rồi sao."
"Tử Tuyển lưu lại để ngừa vạn nhất, nói cách khác chính là ngày hôm nay,” Minh Yên đột nhiên cười khẩy: “Cô ta muốn thoát thân, nhưng lại bị buộc phải giao phong thư quan trọng này cho ta, mục đích chính là giúp ngươi diệt Vân Phượng Loan.”
"Bị buộc? Bi ai bắt buộc? Minh Yên, ngươi nhận ủy thác của ai tới giúp ta?” Long Y Hoàng như đã tóm được sơ hở, liền truy tới cùng: “Minh Yên, trả lời ta! Đừng tưởng im lặng là có thể trốn tránh!”
"Là ai không quan trọng, nhưng hy vọng Thái tử phi nhớ kỹ, đã từng có người… Không tiếc tất cả, trả giá lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156319/chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.