Phượng Trữ Lan nhếch môi cười, khẽ giơ tay ôm lấy Kỳ Hàn đang quấn Long Y Hoàng, hắn chưa kịp mở miệng thì ngoài cửa tiếng thị nữ truyền đến: “Bẩm Thái tử điện hạ, Liễu phi cầu kiến.”
Liễu phi... Liễu Thiên Trừng!
Long Y Hoàng nhìn sắc mặt Phượng Trữ Lan hơi khó coi, lại quay đầu nhìn ra cửa, nghe tiếng tức giận của Phượng Trữ Lan: “Bảo ả quay về chỗ của mình đi!”
"Để cho nàng đi vào đi," Long Y Hoàng cười nói nhỏ: "Vừa hay ta có chút việc muốn tìm nàng ấy, Trữ Lan, ta tưởng rằng chàng đã đuổi nàng ta đi rồi."
"Ta không có lòng dạ nào để ý đến ả ta,” Phượng Trữ Lan đáp: “Trước đây lúc nàng bị mẫu hậu giữ lại trong cung ta cũng đã quên mất ả.”
"Cho Liễu phi tiến vào." Long Y Hoàng quay đầu cười nói với thị nữ..
Thị nữ vâng một tiếng lui ra, rất nhanh, Liễu Thiên Trừng bước từng bước nhỏ vào cửa, y phục xanh nhạt thêu hoa trắng.
Đã lâu không gặp nàng ta cũng không có gì thay đổi, chỉ là càng chín chắn hơn thôi, vẫn đẹp như cũ.
Liễu Thiên Trừng quỳ gối hành lễ, ngẩng đầu theo phép tắc, Phượng Trữ Lan không nhìn ả, Long Y Hoàng cười nói: “Miễn lễ.”
Liễu Thiên Trừng nghe thấy thanh âm quen thuộc thì cả người cứng ngắc, đứng dậy ngẩng đầu lên cao, tầm mắt nhìn thẳng vào Long Y Hoàng, nhất thời hoảng hốt không biết nói gì.
Long Y Hoàng vuốt ve đầu Kỳ Hàn, liếc mắt nhòn Liễu Thiên Trừng, nụ cười dịu dàng, lại khiến người ta không cảm nhận được tia ấm áp: “Đã lâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156327/chuong-129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.