Hôn càng sâu, lửa tình càng cháy mạnh, đến lúc đó, làm gì cũng không kiềm chế được, mà Phượng Trữ Lan lại bị thương nặng, Long Y Hoàng khẩn trương đẩy hắn ra, cười khan: “Dùng bữa, dùng bữa.”
Phượng Trữ Lan nhẹ nhàng lùi ra sau, nghiêng đầu nhìn Long Y Hoàng đang bận rộn, mỉm cười.
Thực ra như thế này… Vừa yên tĩnh vừa hạnh phúc không phải sao?
Trời dần tối, phải thay thuốc, Phượng Trữ Lan muốn Long Y Hoàng ra ngoài trước, nhưng nàng không đồng ý muốn ở lại nhìn hắn, Phượng Trữ Lan cũng không thể ép nàng chỉ mặc cho nàng đi vào.
Từng tầng từng tầng băng gạt được tháo ra, lau đi lớp thuốc cũ, Long Y Hoàng thấy những vết tích ngang dọc chéo nhau, sâu đến mức rõ cả xương, đồng thời miệng vết thương rất thê thảm, trong lúc sửng sờ, nước mắt từng giọt từng giọt thi nhau rơi xuống.
Dường như vết thương ấy xảy ra trên người nàng, Phượng Trữ Lan cũng không hề rên một tiếng, nàng đã khóc đến mức không còn để ý đến hình tượng, tiếng thút thít giống như tiếng lá khô đong đưa sắp lìa cành trong mùa thu, nàng nói: “Ta không biết vết thương của chàng sâu đến mức này… Có đau không? Hẳn là rất đau…” Nói xong, nước mắt càng rơi nhiều hơn.
Phượng Trữ Lan hết chỗ nói, chỉ có thể dỗ dành nàng kể lại rằng thực ra thuở nhỏ hắn đã từng bị thương rất nghiêm trọng, chút thương tích này có tính là gì, nhưng Long Y Hoàng không tin, tiếp tục khóc.
Trước kia đã quen nhìn dáng vẻ nàng ẩn nhẫn lạnh lùng, bây giờ Phượng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156340/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.