Sau khi đưa nàng về phòng, Hoàng hậu còn ngồi lại một lát, sau đó mới đi, Long Y Hoàng hơi nhàm chán đứng ở cửa sổ nhìn xa xăm, phòng của nàng ở lầu ba, vì thế từ xa có thể nhìn thấy đội binh mã đang thao luyện, cùng thanh âm đinh tai nhức óc.
Vài hoàng tử cũng đứng trên phong hỏa đài [1] chỉ huy chiến trận, cảnh sắc quả thật rất tráng lệ.
[1]: Phong hoả đài là nơi đốt lửa để báo động, thường được gọi là vọng gác hay tháp canh chiến tranh, đài để tỏa khói, đài đốt lửa. Thời cổ là đài cao để đốt lửa nhằm truyền tin tức quan trọng, là cơ sở quan trọng trong việc quân sự ở thời cổ đại, được thiết lập để phòng ngừa quân địch xâm lấn, nếu tình hình quân địch phát sinh, thì ban ngày sẽ làm khói tỏa ra, ban đêm đốt lửa, hai đài hỗ trợ lẫn nhau, truyền đi tin tức. Là cách thức truyền tin rất hiệu quả trong thời xưa.
Đợi rất lâu, Phượng Trữ Lan vẫn chưa về, Long Y Hoàng không chịu đau lưng, thoáng cái ngã lên giường mơ màng ngủ thiếp đi.
Mặc dù giường không mềm mại thoải mái bằng giường trong hoàng cung, nhưng nàng không có lựa chọn nào khác, hơn nữa, trải qua một ngày mệt mỏi, xương của nàng cũng mỏi nhừ cả rồi.
Ngủ như lợn chết, thời gian trôi qua bao lâu nàng cũng không biết, hình như ở phía sau có người nhẹ nhàng gọi tên nàng, nhưng nàng không tỉnh lại, cũng không đáp lại, sau đó cảm giác như bản thân được người nào đó dịch chuyển, chăn được đắp lên người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156360/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.