“Tiểu Mộ Dung, tuy rằng ta thật sự rất ghét ngươi, nhưng không thừa nhận cũng không được ta rất ghen tị với ngươi, ngươi có rất nhiều thứ xa xỉ ta vẫn luôn cầu mà không thể đạt được, ai…” Long Y Hoàng mỉm cười, hết sức cô đơn nói.
“Ngươi còn cầu cái gì xa xỉ? Kim ngân châu báu, quyền lợi tối cao? Một người trượng phu thương ngươi, hay là tình yêu của người mình yêu? Hay là, có được con của mình, ngươi đã có quá nhiều, ta nhìn không ra ngươi còn thiếu cái gì, hay là ngươi muốn một tay che trời, quyền khuynh thiên hạ?” Mộ Dung Xá Nguyệt rũ hàng lông mi như màn xuống, lông mi mềm mại che lại dòng chảy mãnh liệt trong đôi mắt, đôi môi mỏng hơi nhạt mở ra rồi kép lại, giọng nói giống như gió trời thổi nhè nhẹ, trong lúc nhất thời, khiến người ta phân biệt không rõ nam hay nữ, mang theo mị hoặc cùng từ tính, mười ngón tay hắn vẫn tao nhã lướt nhẹ nhàng trên huyền cầm: “Ta nhìn không ra ngươi còn thiếu cái gì, vậu mà vẫn chưa thấy đủ tiếp tục cầu thứ xa xỉ.”
“Đúng nha, chỉ những thứ bên cạnh ta, đương nhiên không thể thỏa mãn hứng thú tham lam của ta, nhưng có phải thứ ta muốn không, tiểu Mộ Dung, nếu có thể, ta thật muốn cùng ngươi trao đổi vị trí giai cấp một chút, ta đã rất lâu, cũng không biết tự do vốn có mùi vị như thế nào rồi.” Nhắm mắt lại, hưởng thụ tiếng đàn thanh thúy mang đến hài lòng, trên mặt Long Y Hoàng ý cười chưa từng thay đổi nửa phần.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156365/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.