“Tin tưởng ngươi? Tin tưởng ngươi cái gì?” Long y hoàng không hiểu ra sao. “Nếu như ngươi nguyện ý tin tưởng ta, hãy giao tất cả cho ta, cả thể xác và tinh thần…và hài tử.” Phượng Trữ Lan có điểm chần chừ, nhưng nói ra coi như lưu sướng. Những lời này với Long Y Hoàng mà nói giống như ngũ lôi Quán Đính, nàng từ từ trợn tròn mắt,kinh ngạc nói: “ Phượng Trữ Lan, chuyện này thật không buồn cười chút nào.” “Ta không có nói đùa, đều là nói thật.” Phượng trữ lan kiên định không thôi. “Đến cuối cùng vẫn là ta hồ đồ dinh ảo giác, vậy thì ngươi đã say trước không biết gì? Những lời như thế coi như ngươi chưa nói với Khuynh Nhan, lúc đầu cũng muốn nói với Nhan Phi, nói với ta..thật sự là khó tin.” Long Y Hoàng chống đỡ nửa người,cố gắng ngồi: “ Nếu như đây là ảo giác, ta mong nó sớm biến mất, tình huống này ta chưa bao giờ dám hy vọng xa vời như vậy, hiện tại cũng thế.” “Ta sớm biết rằng ngươi sẽ nói như vậy…” Phượng Trữ Lan thở dài, nói: “ Cũng khó trách, trước đây ta đã làm những chuyện như vậy…” “Hơn nữa, Phượng Trữ Lan ngươi biết ngươi vừa nói gì không? Những lời này hinh như hơi miễn cương, làm cho người ta không thể không nghĩ tới những chuyện khác, ngươi thật khác mọi khi, nếu như chỉ là bởi vì ta đã bảo vệ thi thể Khuynh Nhan mà nói cảm ơn, như vậy bây giờ ta mới không còn hiểu lầm những lời vừa nãy, chỉ là cảm ơn, không cần phải nói thêm mấy lời tình cảm này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156382/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.