Đi quanh biệt viện, đa phần đều bị cỏ dại mọc um tùm, cây cối mọc hỗn loạn mà không có người sửa sang, khiến cho ánh nắng khó chiếu tới. Nguyên bổn tử khí của lầu các vẫn có dấu hiệu đang hoạt động, sinh khí cũng có không ít, một mảng cành lá chập chờn trong đó, cái hồ nhỏ ở hoa viên gợn sóng lăn tăn, càng hiện ra không gian yên tĩnh. Hoa viên lý, vài tên người hầu đang quét dọn tro bụi tích lũy lâu ngày ở đó, môt vài thị nữ mặc quần áo hồng nhạt đang giặt quần áo, sau đó phơi tại chỗ cây gậy trúc cao cao , cây gậy trúc ở một đầu có Ma Tước nghỉ ngơi, nhìn không đẹp mắt cho lắm. Long y hoàng đứng ở lan can lầu các màu son trước, từ từ hơi thả lỏng thân thể , trải qua thời gian chịu áp lực lâu như vậy, tự dưng được phóng thích, tự nhiên cảm thấy dễ chịu không ít. “Ngươi thật sự là… Chạy đến nơi xa như vậy,ngay cả một cái thị nữ cũng không mang theo.” Ở phía sau nàng, bỗng nhiên truyền tới thanh âm nam nhi hơi oán giận. “Ta một thân một mình ra đi, không cần phải để các nàng chịu khổ cùng mình, huống chi, các nàng còn phải hầu hạ ta , sẽ chỉ khiến Phượng Trữ Lan càng thêm chán ghét ta thôi, lại không có được báo đáp xứng đáng.” Long y hoàng một bên trả lời, một bên để hai tay lên lan can, nghịch ngợm híp mắt cười : “ Hơn nữa, không phải còn có ngươi quan tâm ta sao?” “Ngươi đối với ta tự tin như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-cung-thai-tu-phi/156420/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.