Lan Vân Thái Tử ngẩn ra, con ngươi lập tức phóng đại: “...... Không có hứng thú?”
Nạp Lan Yên thản nhiên ngoéo khóe miệng một cái, chậm rãi nói: “Cô nương, không phải là ngươi đã quên tiền đặt cược một lần trước đó chính là người thua phải cút khỏi Liệt Diễm?”
Lan Vân Thái Tử hai mắt u ám: “Một đêm ở nhà lao còn không đủ để triệt tiêu sao?”
“Cũng không phải, một đêm ở nhà lao chỉ vì một chuyện là ngươi ra tay ở Liệt Diễm ta.” Độ cong ở khóe miệng của Nạp Lan Yên dần dần sắc bén, “Thắng thua trong sòng bạc, đều có quy củ của sòng bạc. Lan Vân Thái Tử, bắt đầu từ bây giờ ngươi có thể rời đi bất cứ lúc nào, nếu muốn tìm người giúp ngươi đoạt quyền, mong rằng thỉnh cao minh (người tài giỏi) khác.”
“Như vậy cáo từ.”
Nạp Lan Yên dứt lời, nắm tay của Lãnh Thiếu Diệp xoay người rời đi.
Nàng tưởng là cô nương này tìm nàng là muốn nói gì đó.
Kết quả vẫn là quá tự mãn (*) làm cho người ta muốn đánh nàng như vậy.
(*) quá tự mãn, nguyên văn 中二 được gọi là hai ngày đầu tiên của triệu chứng, ẩn dụ cho những hành động quá tự mãn.
Từ hán việt là trung nhị mà lee thấy không hay lắm nên để luôn là quá tự mãn nhé ^^
Lan Vân đường đường một đế quốc bậc cao, đến tột cùng là như thế nào giáo dục ra một tên Điện hạ như vậy?
“Đợi một chút!” Lan Vân Thái Tử bước nhanh tiến lên phía trước, ngăn ở trước mặt Nạp Lan Yên, nhíu mày, “Các ngươi nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-de-cuong-the/350850/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.