Không thấy cô giống như dự đoán sẽ đi tìm mình, mấy ngày nay, ngay cả bóng lưng của cô anh cũng không thấy, dẫu anh biết, hai con người dưới một mái nhà không sớm thì muộn cũng sẽ gặp nhau, cũng phải đổi mặt với nhau. Nhưng anh ghét sự "mất tích" hoặc có thể là sự trốn tránh của cô, nó làm cho anh có cảm giác anh trở thành một người thừa thải trong đại trạch này, loại hững hờ và xem anh như là không khí khiến anh cảm thấy ngạc nhiên và thoáng gì đó khó kiểm soát. Cho nên anh đi tìm cô, đơn giản vì việc chuẩn bị cho đám cưới của cô cùng với Hoắc thiếu gia kia cần phải có ý kiến của cô ở một số chuyện.
Cô rất thích hóng mát, trong đại trạch này có một cái hồ tự nhiên không lớn không nhỏ, cạnh đó có một thạch lâu trông ra bên hồ. Cô đang ở đó.
Lúc anh đi đến, xa xa đã thấy thạch lâu như một cái lồng trắng, dây hoa treo lơ lửng thơ mộng, có hai người ngồi bên bàn đá, hai nữ hầu đứng bên cạnh, bước chân vừa đến, anh lại tình cờ nghe thấy cô đang cùng Du Thẩm nói chuyện, mà người họ đang nói đến không ai khác chính là anh. Cho nên bước chân vừa tiến lên của anh liền ngừng lại, vừa định rời đi đột nhiên nghe cô đáp lại lời của Du Thẩm, lại khiến cho anh đứng sững lại, vì khi Du thẩm vừa lỡ miệng nói ra tên anh...
“ An Phùng là ai?” Cô nhẹ nhàng hỏi bà, giống như trước giờ chưa từng quen biết người nào tên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-lung-cam-do-long-ai/953596/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.