Xe nhanh chóng chạy tới biệt thự, má Ngô và Hiểu Thu đang quét dọn phòng.
Hiểu Thu có hơi mệt, ngồi xếp bằng trên đất.
"Má Ngô, cậu chủ lâu rồi không tới đây, chẳng lẽ có niềm vui mới bên ngoài rồi?"
Má Ngô nghe xong, lập tức dùng chổi lông gà phe phẩy trước miệng cô, khiến cho vẻ mặt cô trở nên xám xịt.
"Cháu đừng có nói lung tung, cẩn thận bị cậu chủ nghe được, đến lúc đó tự làm tự chịu."
Lúc này Hiểu Thu mới cảm thấy sợ hãi, lập tức đứng lên: "Mẹ Ngô đừng có dạo cháu, cháu sợ cậu chủ nhất đấy, mặt của cậu lạnh tanh, cháu chẳng biết phải làm sao."
Mẹ Ngô cười: "Cũng không biết bây giờ mợ chủ thế nào."
Hiểu Thu thở dài một hơi, giống như người già mà than thở.
"Hi vọng mợ chủ nhanh chóng xuất hiện!"
Hai người quét dọn xong thì cùng đi xuống lầu, Lâm Hoàng Phong và Đỗ Minh Nguyệt mười ngón tay đan chặt cùng nhau bước vào.
Mẹ Ngô thấy Đỗ Minh Nguyệt, dụng cụ trong tay đều rơi xuống, khiến cho tất cả mọi người đều nhìn lại.
"Mẹ Ngô, lâu rồi không gặp!" Đỗ Minh Nguyệt dịu dàng lên tiếng.
Lúc này mẹ Ngô lập tức chạy xuống, nhìn dáng vẻ của Đỗ Minh Nguyệt, hốc mắt rưng rưng.
"Mợ chủ, mợ về rồi?"
Đỗ Minh Nguyệt nhìn bộ dạng này của mẹ Ngô, trong lòng càng thêm khổ sở.
Lúc trước không từ mà biệt, bà nhất định rất khó chịu, đã qua năm năm rồi, cô sao có mặt mũi nào nhìn bà.
"Xin lỗi mẹ Ngô, lúc trước cháu không từ mà biệt, thật sự không phải cố ý
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/2555497/chuong-240.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.