Lâm Hoàng Phong sát lại gần cô, mặt đầy vẻ mất hứng, nói: "Ai kêu em nghĩ đến người đàn ông khác."
Đỗ Minh Nguyệt nhìn anh, tâm tình gì cũng viết hết ở trên mặt.
Người đàn ông vui buồn khó đoán, bây giờ lại giống như đứa con nít vậy.
Nghĩ đến đây, Đỗ Minh Nguyệt bật cười.
Nhìn cô cười, sắc mặt của Lâm Hoàng Phong lại càng khó coi.
"Cười gì vậy? Vui vẻ như thế!" Anh bất mãn nhéo gò má cô một cái!
Đỗ Minh Nguyệt úp úp mở mở trả lời: "Không cười cái gì hết, anh mau buông em ra!"
Lâm Hoàng Phong nhéo một hồi lâu, lúc này mới buông ra mặt cô ra, Đỗ Minh Nguyệt xoa xoa gò má mình, hung hăng trợn mắt nhìn anh một cái.
Lâm Hoàng Phong ôm cô, sau đó hai người liền ngã lên giường.
Anh nhắm hai mắt lại, nói: "Em yên tâm đi, chuyện này ông Hoắc sẽ giải quyết, Hoắc Minh Vân nói thế nào cũng là cháu gái của ông ta.
Ông ta cũng sẽ không muốn nhìn cháu gái mình gả cho một người phạm tội giết người!"
Đỗ Minh Nguyệt sau khi nghe có chút bất mãn, đẩy ngực của anh một cái: "Nói tới nói lui, anh chính là không tin anh ấy!"
"Anh có tin hay không đâu có tác dụng gì? Nguyệt, phải là cảnh sát tin mới có tác dụng.
Anh có thể giúp anh ta, nhưng anh ta có đồng ý hay không?"
Lời nói này khiến cho Đỗ Minh Nguyệt ngẩn ra, có điều cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng quả thật như vậy.
Nhưng thế thì chẳng phải ngầm thừa nhận anh ta chính là hung thủ sao?
Một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-tam-tong-tai-cung-vo-tan-xuong/2555820/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.