Tần Lãng nhướng mày cười một chút rồi nói, “Hoàng Thượng hà tất phải uy hiếp vi thần? Vi thần cũng không sợ bị dọa dẫm, Hoàng Thượng ngài nói xem nếu những người khác biết Hoàng Thượng vừa mới đại hôn liền bận việc triều chính, hơn nữa lại còn là do hoàng hậu thần đây khuyên bảo, nói không chừng thần còn có thể rước về thanh danh là một hiền hậu trong lòng văn võ bá quan cùng bá tánh, vi thần cớ sao lại không làm?”
Ninh Cảnh Dực nghe Tần Lãng một phen lý luận này xong liền cười ha ha, tay phải hắn đặt lên vai Tần Lãng, đem người ôm vào trong lòng ngực, nói, “Nếu Hoàng Hậu muốn làm hiền hậu, vậy thì trẫm sẽ làm minh quân, như vậy đi, từ nay về sau, chỉ cần là trẫm xử lý triều vụ thì hoàng hậu liền ở bên cạnh trẫm mà mài mực cho trẫm, hoàng hậu thấy sao?”
Tần Lãng đẩy Ninh Cảnh Dực ra, sau đó mới nói, “Vi thần tuân chỉ.”
Ba ngày cứ không nóng không lạnh như vậy mà qua đi, Ninh Cảnh Dực bắt đầu thượng triều.
Hiện tại là mùa hạ, chuyện quan trọng nhất của triều đình dù sao cũng chính là hạn hán lũ lụt, chỉ là năm nay ông trời nể tình, nước mưa ở phương bắc còn nhiều, không bị hạn hán, mà phía nam bởi vì mấy năm trước đã lắp đặt khơi thông nên cũng không có phát sinh lũ lụt.
Ninh Cảnh Dực ánh mắt một tấc tấc đảo ngầm qua một lượt văn võ bá quan, thấy không có người muốn thượng tấu thì liền mở miệng nói, “Các khanh nếu không lời nào để nói,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-tinh-nam-hau-that-on-nhu-trong-sinh/479627/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.