Cốc Dung đợi thật lâu, rốt cuộc cũng thấy một đạo bóng trắng xuất hiện tại cửa duyệt lâu.
Nàng nhẹ nhàng chậm rãi mà đến, một thân bạch y trắng như tuyết, ba ngàn tóc đen như mực, mặt mày như họa, dáng người thướt tha, thần sắc thanh nhã, trong tay cầm một cây sắc sáo ngọc bích, cả người toát ra khí sắc khiến cho người ta có cảm giác mơ hồ như tiên.
Cốc Dung từ trên ghế đứng lên, nhanh chóng nghênh đón, hắn biết nàng nhất định là muội muội của mình, cái khí chất lạnh nhạt xa cách đó vẫn y như lúc muội muội còn nhỏ, hơn nữa trong tay nàng đang cầm đúng là cây sáo ngọc năm đó cha mẹ đưa cho của nàng, cây sáo khắc ba chữ"Cốc Dung tặng" rõ ràng có thể thấy được.
Lúc này, Sở Kiều Linh cũng thấy Cốc Dung, trong lòng hiểu rõ, nghĩ đến, ca ca tuy rằng ở mặt ngoài làm cho người ta cảm giác phô trương, không làm việc đàng hoàng, nhưng nàng lại cảm thấy đó chỉ là mặt ngoài, bằng không ca ca làm sao có thể nhanh chóng đến duyệt lâu tìm nàng.
Cốc Dung đi đến trước mặt Sở Kiều Linh, muốn mở miệng gọi nàng, nhưng trong lòng do dự một chút, cũng không có kêu ra tiếng đến.
Sở Kiều Linh mỉm cười, nói Cốc Dung: "Vào trong phòng nói." Liền dẫn đầu vào gian phòng của mình.
Cốc Dung lập tức đuổi kịp.
Chưởng quầy thấy tình cảnh này, trong lòng nghi hoặc, này Cốc công tử cùng kiều cô nương nhận thức?
Cốc Dung đợi Sở Kiều Linh tiến vào phòng , tiện tay đóng cửa phòng lại, rốt cuộc kiềm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lanh-vuong-cuong-sung-tuyet-sac-tuong-mon-the/1794460/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.