"Muốn."
Cố Trì Khê không biết từ lúc nào mở mắt ra, tham luyến nhìn Ôn Ninh, ngón tay thon dài trắng nõn nắm chặt cổ tay nàng.
Ôn Ninh dừng một chút, đột nhiên nổi lên tâm tư trêu đùa, nghiêng đầu khẽ cười: "Muốn cái gì?"
"Muốn em."
"Muốn tôi làm gì?"
"...Bồi tôi." Cố Trì Khê nhỏ giọng nói.
Ôn Ninh vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi: "Bồi chị làm gì?"
Cố Trì Khê cho rằng nàng không muốn, ánh sáng trong mắt ảm đạm đi, ngón tay hơi buông lỏng một chút, trượt xuống dưới.
Mềm như bông rơi xuống ga trải giường.
“Ngủ ngon.” Cô nhắm mắt lại.
Ôn Ninh bất đắc dĩ thở dài, thầm nghĩ người này thật không biết đùa, liền xoay người rời đi, đến cửa phòng, đột nhiên quay người lại, vòng qua bên kia giường, vén chăn lên chui vào.
Tắt đèn.
Vị trí bên cạnh hơi chìm xuống, Cố Trì Khê đột nhiên giật mình, mở mắt ra, phòng tối đen như mực, nhiệt độ ấm áp từ phía sau truyền đến.
Ôn Ninh ôm lấy cô.
Một cánh tay hữu lực vòng qua eo cô.
Hô hấp của cô rối loạn, vô thức nắm lấy bàn tay người kia, "Ninh Ninh..."
"Ừm."
Âm mũi mềm mại.
Cả người Cố Trì Khê căng thẳng, chỉ nghe tim đập loạn xạ, hai má nóng bừng, trong lúc nhất thời vừa vui mừng vừa chua xót.
Im lặng một lát, cô cẩn thận trở mình.
Trong bóng tối, hai người đối diện nhau, hô hấp nóng bỏng nhào vào trên mặt.
"Ninh Ninh..."
"Hửm?"
"Nếu như một ngày nào đó tôi thật sự xảy ra chuyện ——" Thanh âm Cố Trì Khê trầm thấp khàn khàn, còn chưa nói
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-ba-ket-hon-sao/1064548/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.