Tiếng nức nở bị ép rất thấp, bị tiếng ồn trên đường băng lấn át, đứt quãng.
Ôn Ninh nghe đến rõ ràng, các giác quan của nàng nhạy bén như mắt chim ưng, nàng đã bay hàng trăm km để bắt chính xác âm thanh của con mồi trong vùng hoang dã rộng lớn.
Tai có màng ngăn riêng để chặn mọi tạp âm khác, chỉ có thể nghe thấy tiếng nức nở của cô.
Cổ họng Ôn Ninh bị nghẹn, có chút đau, không phải cảm giác đau buốt do ăn cá nuốt phải gai, mà là cảm lạnh ho khan như khi còn nhỏ khiến nàng đau rát, mắt mũi đều bị ngạt, cả mặt nóng như bốc cháy.
Nàng lắng nghe cô khóc.
Nàng cũng muốn khóc.
Khi ở trên máy bay, nàng không hề hoảng sợ, giống như bị gây mê toàn thân, không có bất kỳ cảm giác hay cảm xúc nào, nàng chỉ muốn hạ cánh càng nhanh càng tốt.
Hiện tại, nành đang đứng trên mặt đất, thuốc mê đã hết tác dụng, cảm xúc đau đớn đang dày đặc truyền khắp các dây thần kinh, hết đợt này đến đợt khác dữ dội hơn.
Tác dụng phụ này thật lớn.
Ôn Ninh nhắm mắt lại, ánh nắng xuyên qua mí mắt, làm hơi nước bên trong bốc hơi.
Thật lâu sau, nàng mới nhẹ giọng nói: "Tôi không có việc gì."
Trong điện tại có tiếng thở hổn hển.
"...ừm." Giọng mũi dày đặc.
Lại có chút run rẩy, giọng nói đột nhiên nhỏ dần, giống như bị cô kìm lại, Ôn Ninh vẫn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển rất rõ ràng, cố gắng hết sức kiềm chế, nhưng lại khiến người cảm thấy hít thở không thông.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-ba-ket-hon-sao/1064562/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.