“Chị, ảnh chị và anh rể tràn lên trên mặt báo nè, chị nổi tiếng rồi nha.” Ôn Gia Nhu hớn hở hô to trong cửa hàng bánh.
Ngày đó ở St-Moritz trượt tuyết bị phóng viên phát hiện, Quý Tiệp và Ôn Gia Hinh trở về nước, lúc ra khỏi sân bay hai người bị một đám phóng viên bao vây, hỏi đông hỏi tây, chính là muốn biết tình cảm hai người phát triển thế nào.
Ngoài mặt là quan tâm nhưng thật ra bọn họ chỉ muốn viết tin bậy bạ thôi.
“Chị, chị và anh rể muốn bỏ trốn sao không nói em một tiếng? Để em còn biết chỗ để tìm chị nữa chứ.” Ôn Gia Như giậm chân trách móc.
“Tụi chị không có bỏ trốn.” Ôn Gia Hinh cười khổ.
Mấy tin tức này đúng thật là tạp nham, như là – cô bé lọ lẹm phiên bản hiện đại? Chim sẻ thật có thể biến thành phượng hoàng? Bát cơm hào môn này ăn được bao lâu?
Được bao lâu? Không phải ý họ nói là kỳ hạn sao, nói cách khác, hai người họ không có khả năng bạch đầu giai lão sao? Đúng là tức chết mà!
Không biết tin tức ở đâu truyền ra, nói cái gì hai người tình cảm lưu luyến, ba mẹ Quý Tiệp không thích cô vì thân thế cô thấp hèn, cho nên hai người họ thừa dịp khai trương khách sạn mới mà xuất ngoại, cuối cùng trốn đến Thụy Sĩ mai danh ẩn tích.
Được, vấn đề là ở đây, nếu mai danh ẩn tích thì trở về làm gì nữa?
Mà bọn phóng viên cũng không chịu thua, nói ba mẹ Quý Tiệp mướn thám tử tư tìm được họ, hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-bat-chinh/1876043/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.