Đừng Yêu Cầu Quá Cao
Khang Duật đúng là tuýp đàn ông truyền thống. Truyền thống đến cái độ mà dù tôi và anh đã có giấy kết hôn, bị mẹ đá đến sống chung, anh vẫn nhất định không làm gì cả, kiên quyết đợi tới sau lễ cưới.
Tôi đã từng nghi rằng, chẳng lẽ tôi không hấp dẫn xíu nào?
Có lần tôi không nhịn được, cố tình trêu anh, ban đầu thì anh còn dỗ tôi, sau không chịu được mà quát – “Em cút ra một bên! Tránh xa anh mau! Đợi đến ngày 11 tháng 11 rồi thì em ráng mà chịu!!”
Nói xong, còn xách tôi ra khỏi phòng, khóa trái cửa nhốt mình bên trong, cho dù tôi ở ngoài gõ cửa bao nhiêu cũng không được.
Cứ nhắc đến là tôi đành đau khổ quay đầu.
Sao anh lại cố chấp thế chứ!
Nhưng đến hôm nay thì…
Tôi ngồi trên giường tân hôn trong khách sạn, ngượng ngùng nhìn trộm Khang Duật đứng bên cửa sổ đang nói chuyện với mẹ chồng, cái câu ‘em ráng mà chịu’ cứ lởn vởn trong đầu.
Xấu hổ quá đi, tôi phải tìm chuyện để làm, chuyển sự chú ý sang cái khác.
Đếm tiền vậy!
Tôi kéo giỏ xách đựng tiền mừng, đổ hết toàn bộ bao đỏ ra, mở bao, lấy tiền, đếm.
Cái thời ấy, đa số mọi người đều trải qua đêm tân hôn như thế. Có những cặp chưa làm gì trước kết hôn như tôi và Khang Duật, cũng đếm tiền qua đêm.
Còn nhớ khoảng thời gian tôi và Khang Duật trong thời kì kháng chiến với mẹ, có một cô bạn vừa lấy chồng, hẹn tôi đi uống nước. Tôi cũng tò mò hỏi nó,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-dich-thi-phuc-hac-dai-nhan-chong-toi-ro-la-lao-quai-thai/1975746/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.