Sự Thay Đổi Của Ánh Mắt
Tôi thừa nhận mình hơi ngốc một chút, cũng hơi khờ một tẹo nhưng cứ ba ngày việc nhỏ, năm ngày chuyện to, rối rắm đến mức độ này, đột nhiên tôi nhận thấy một điều…
Ý nghĩ tức thì, tôi cũng muốn choáng váng.
Lẽ nào… có lẽ nào…
Trong đầu chỉ mới thoáng qua đã khiến cả mặt đỏ ửng, tôi che mặt mình lại, không dám nghĩ tiếp, lắc đầu như điên, muốn vứt ngay cái ý nghĩ này đi lập tức.
Nhưng mà… càng cố không nghĩ tới thì nó càng lượn lờ.
Có khi nào… là… Khang Duật… thích… tôi?
Tôi ngượng chín như muốn bốc hơi, vội úp vào gối, che mặt mình lại rồi tự mắng bản thân.
Âu Dương Miểu Miểu, mày thật là hoang tưởng quá rồi, cái chuyện như vậy mà cũng nghĩ ra cho được.
Mắc cỡ quá, mắc cỡ chết đi được.
Úp mặt xuống gối một hồi lâu, mãi đến khi không nín thở được nữa tôi mới ngẩng mặt lên, rồi sau đó lại tiếp tục lắc đầu liên tục, tự nói với bản thân, không thể, không thể nào có chuyện đó được đâu, đã làm bao nhiêu chuyện xấu hổ như thế trước mặt thì làm sao cậu ta có thể thích mình được chứ.
Nhưng mà… nhưng mà…
Sau khi Khang Duật nói những lời ấy, bây giờ nghĩ lại, quả thật rất… mờ ám.
Mờ ám… cái từ này nói ra thôi cũng đã thấy xấu hổ lắm rồi.
Tôi ngượng chín, cứ ôm cái gối lăn lóc trên giường, hết lăn qua rồi lăn lại, lăn tới lăn lui.
Lăn một lúc lâu tôi mới ngừng lại, tóc tai cũng làm một ổ bù xù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-dich-thi-phuc-hac-dai-nhan-chong-toi-ro-la-lao-quai-thai/1975821/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.