Một tia ánh trăng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu rõ cái giường.
Mà ở chỗ mặt đất chân giường, có thứ gì đó đột nhiên đứng thẳng lên!
"Xì ——"
"Xì——"
Đồng tử Triều Lộc co rút lại.
"Rắn!" Ở một góc bên ngoài tứ hợp viên, có một như nhân đầu trọc hưng phấn vỗ đùi.
"Chúng ta thả rắn vào trong phòng cô ta! Hahaha Thanh tỷ ngày vui không?"
Được mấy nữ nhân trông giống côn đồ vây quanh, còn không phải là A Thanh ban ngày mới tìm Triều Lộc gây phiền toái sao?
"Làm tốt lắm" A Thanh ôm cánh tay dựa vào tường, lười biếng nói.
"Nói xem nữ nhân này có địa vị gì? Thủ lĩnh tại sao lại đối tốt với cô ta như vậy?"
"Đúng thế, phòng thủ lĩnh đến Thanh tỷ chúng ta còn chưa được vào đâu!"
"Thủ lĩnh đã nhiều năm chưa từng rời núi! Nghe nói lần này vì cứu cô ta, thiếu chút nữa đã bị bắt!"
Nghe mấy nữ nhân nghị luận, sắc mặt A Thanh bắt đầu trở nên khó coi. Cô ta nhấc chân giẫm vào cái tướng phía sau, trong mắt hiện lên trào phúng "Đi, đi xem khách nhân của chúng ta thế nào"
Mấy người phụ nhân cười hì hì vọt tới của phòng Triều Lộc.
Trong phòng hoàn toàn tối đen, lặng ngắt như từ.
"Chậc, sẽ không bị cắn chết đi?"
"Làm ơn, kia lại không phải rắn độc!"
Thấy cửa phòng không khóa, nữ nhân đầu trọc đi đầu chẩn thận đẩy cửa ra.
Ánh trăng le lõi vẫn như cũ chiếu vào méo giường, Triều Lộc đang ở trong chỗ sáng duy nhất trong phòng, thưởng thức cánh tay mình.
"Nữ nhân này cũng thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-la-tieu-chim-canh-cut/367674/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.