Editor: Cú
Beta-er: Nọc & Jang
_____
Dư An An thật sự không thể cự tuyệt khỏi ánh mắt Gia Bảo, trong lòng mềm nhũn, "Được!" Dù sao Phó Thời Giác chỉ nói sau này, lại không có nói là ngày mai, vậy nên chờ quan hệ của bọn họ hòa dịu rồi nói sau đi.
Gia Bảo nghe thấy Dư An An đồng ý thì vội vàng chìa ra ngón út, "Mẹ, chúng ta ngoắc tay thề đi!"
Dư An An dở khóc dở cười, sự tín nhiệm của cô trong lòng của Gia Bảo đúng là không bền vững, cô nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nhưng vẫn chìa ngón út ra ngoắc ngoéo với bé, "Ngoéo tay ngoắc chân, trăm năm không đổi."
Thu tay mình lại, Dư An An nhịn không được nhẹ nhàng búng nhẹ trán Gia Bảo, giống như oán trách nói: "Như vậy nghĩa là không tin mẹ sao?"
Gia Bảo không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu cười nhìn cô vui vẻ. Dư An An nhìn nhóc như vậy cũng chỉ lắc đầu.
"Bây giờ quá trình hồi phục như nào rồi?" Phó Thời Giác ở bên cạnh thình lình mở miệng, Dư An An không phản ứng một hồi lâu mới biết hắn đang hỏi mình. Cô có chút do dự gật gật đầu, "Khôi phục rất tốt, nhưng vẫn có nhiều việc nhớ không ra."
Nghe đến đó, Phó Thời Giác không khỏi dịu dàng, "Nhớ không ra cũng không sao, cứ như vậy kỳ thực cũng rất tốt."
Ách, ý của hắn là bản thân mình như này rất tốt sao? Dư An An ngẩng đầu, muốn tìm từ trong ánh mắt hắn một đáp án.
Phó Thời Giác hầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cong-ly-hon-di/2400356/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.