Trần Bì bước đi trên đê, nhìn người người tấp nập đi qua đi lại, người nào người nấy đều nom có vẻ như là người của Hoàng Quỳ, hắn trông mà phiền não đầy bụng. Hắn định đến gian hàng bên ngoài Bách Bình Lâu, thì nghe thấy mấy tiếng “ăn cơm” ở cách vách, bèn lần bám theo.
Trước mặt hắn là một gã đàn ông đang vừa khóc sướt mướt vừa khiển trách người bên cạnh, hắn cũng lấy làm lạ, bèn bám theo họ một đoạn. Khi gã đàn ông sướt mướt đó vừa rời khỏi đi, chỉ còn lại một người nom như là một tay văn thư chuyên tính toán sổ sách. Người này đưa mắt nhìn theo gã đàn ông mặc trường bào đi xa dần, rồi nhổ toẹt một bãi, xem chừng trong bụng gã đang khinh khi chủ mình lắm.
Hắn không để tâm, lần tay vào trong túi, thấy đã chẳng còn dư lại mấy xu. Theo kế hoạch vừa rồi của hắn, cái khó chủ yếu là làm sao cho đủ tiền để đến Bách Bình Lâu ăn hàng, chứ với chút xíu tiền mọn này e chẳng giết được mấy tên. Nghĩ mà buồn bực trong bụng. Gã văn thư nọ vừa quay đầu liền nhìn thấy Trần Bì, bèn gọi hắn: “Tên ăn mày kia, mau lại đây.”
Trần Bì giương mắt lên nhìn gã, không biết gã định làm trò gì. Gã văn thư liền đi đến trước mặt hắn, nhìn vài đồng xu trong tay hắn, đoạn hỏi: “Mày ở miếu Mã Hỏa à?”
Trần Bì hơi nghiêng đầu, không hiểu ý đồ của gã, nhưng cũng vô thức gật đầu cái rụp. Người kia liền móc từ trong túi áo ngực ra một đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cuu-mon-phien-ngoai-tran-bi-a-tu/2445261/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.