Khi Trần Bì tìm được Xuân Thân, thì thằng bé đã lủng lẳng trên cái cây ở ven đê. Sợi thừng sít lấy cái cổ khẳng khiu của nó, khiến cái cổ bị kéo dài ra khác thường.
Trần Bì vừa liếc nhìn, cũng đủ biết là nó đã chết ngắc rồi. Cái xác nho nhỏ lơ lửng giữa không trung, hơi hơi đung đưa trong gió.
Bấy giờ đã vào buổi hoàng hôn, bờ đê vắng tanh không một bóng người. Không biết lại có chuyện gì xảy ra mà trong không khí nồng nặc mùi khét lẹt. Con thuyền nhà Xuân Tứ neo bên bờ sông đã bị đốt trụi, chìm nghỉm. Nơi cách bờ mấy bước chân chỉ còn lại một phần xác thuyền cháy sém nổi lềnh bềnh trên mặt nước.
Xuân Thân bị đánh chết. Cả khuôn mặt nó đã bị đập nát bấy, từ những vết rách chém ngang trên mặt nó là biết, nó bị đánh bởi mái chèo. Răng trong miệng đã nát vụn cả, cằm dưới toác một nửa, máu từ miệng nhỏ long tong xuống nền đất dưới chân.
Ấy thế mà hai mắt thằng bé không hề nhắm lại, mà cứ mở trừng trừng.
Trần Bì như nhìn thấy được cảnh trên thuyền, một kẻ đang cầm mái chèo ra sức bổ xuống mặt đứa trẻ này, hết lần này đến lần khác, nhưng thằng bé vẫn không hề nhắm mắt, mà cứ trợn trừng, nhìn cho rõ đến từng vệt máu bắn lên không trung.
Trần Bì nhìn đôi mắt Xuân Thân, ánh mắt hắn cũng tối sầm xuống, cơn nóng nảy cứ cồn cào trong bụng như sắp nứt toác cả ra.
Trốn được một lần thì thế nào, rốt cục vẫn phải chết. Dù rằng, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cuu-mon-phien-ngoai-tran-bi-a-tu/2445306/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.