Ánh đèn trên thuyền chài sáng suốt đêm, Xuân Tứ đi ra mui thuyền, gió sông lạnh buốt ập tới, khiến cô rùng mình. Cô hắt hơi một cái, nhìn về phía thành cũ phồn hoa đang chìm trong giấc ngủ, đèn đuốc vẫn sáng choang.
“Đừng có ra ra vào vào nữa.” Cha cô từ trong khoang nói vọng ra ngoài. Xuân Tứ thở dài một tiếng, múc một thùng nước sông, xách vào trong khoang thuyền.
Đây là một chiếc thuyền câu hai khoang, trước cửa treo một cái chăn, bên trong nhóm lò, nửa đêm giá lạnh mặt sông đóng tuyết, phải nằm gần lò mới ngủ ngon, nằm gần tấm chăn kia thế nào cũng rét cóng. Xuân Tứ trút nước sông vào nồi đun, đun nóng xong có thể rót vào bình ủ tay.
Những thứ này đều mò được từ dưới sông lên cả. Vào mùa hè, đám trẻ con thường lặn ngụp dưới sông, bới mấy thứ rác rưởi từ thượng nguồn trôi xuống. Có cái dùng được, có cái lại không biết là gì, cứ treo trên trần khoang, nghe leng ca leng keng.
“Tên Trần Bì đó, hôm nay cứ nhìn con chằm chằm, ngày mai chúng ta đừng đậu thuyền ở đây nữa.” Xuân Tứ nói với cha. “Hắn còn nói với con, hắn giết người kiếm tiền, giết một người là một trăm xu.”
“Nghèo quá hóa liều ấy mà, mày cứ mặc xác hắn.” Cha Xuân Tứ khẽ nói, vừa nói vừa vỗ lưng Xuân Thân. Xuân Thân ngẩng đầu lên, hỏi chị: “Giết người không phải là tội chém đầu sao?”
Cha Xuân Thân ấn đầu Xuân Thân xuống: “Mày hóng hớt cái gì, hắn dám à? Ngủ đi, đừng có nghe người lớn nói chuyện.”
Xuân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-cuu-mon-phien-ngoai-tran-bi-a-tu/2445319/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.