Mới đầu Tô Lan Huyên cũng không đi ra ngoài, mãi đến khi có một đám khói dày đặc chui vào theo khe cửa, cô nghe thấy tiếng còi báo, lúc này mới mở cửa đi ra ngoài.
Vệ Đông Vệ Tây cũng bước ra từ phòng mình.
“Chị dâu, khách sạn cháy rồi, trước tiên rời khỏi đây đã” “.”
Tô Lan Huyên đi theo Vệ Đông Vệ Tây, rất nhiều khách cũng xông ra khỏi phòng, nhất thời người xô đẩy nhau, tiếng la hét, kinh hoảng,… tràn đầy cả khách sạn.
Âm thanh báo cháy réo lên không ngừng khiến cho tâm tình người ta hoảng loạn.
Thang máy không thể sử dụng được nữa, tất cả mọi người đều chen về phía thang bộ.
Quá nhiều người, đường điện đã hỏng, không có đèn đóm, trong cầu thang chỉ có đèn chỉ dẫn, ánh sáng cũng chỉ mờ mờ.
“Chị dâu, đi bên này” Vệ Tây vừa dứt lời, một đám người đã xông đến, cứ thế cuốn Tô Lan Huyên đi, trong nháy mắt đã cuốn người đi mất.
“Chị dâu! Chị dâu!” Vệ Đồng hồ to.
Vệ Tây cũng hoảng lên, đẩy người bên cạnh ra: “Chị dâu!”
Bốn phía là tiếng ầm ĩ, Tô Lan Huyên cũng chỉ có thể nghe loáng thoáng thấy tiếng Vệ Đông Vệ Tây gọi cô: “Vệ Đông, Vệ Tây, tôi ở đây”.
Giọng nói của Tô Lan Huyên bị nhấn chìm trong tiếng ồn ào kêu cứu.
Tất cả mọi người điên cuồng chạy thoát mạng.
Tô Lan Huyên hoàn toàn bị chen đẩy trong đám người đi xuống tầng ba, cô định trước tiên theo mọi người ra khỏi khách sạn rồi lại tụ hợp với Vệ Đông Vệ Tây sau.
Vào đúng lúc này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/2097289/chuong-360.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.