Vào giây phút này thời gian giống như ngừng trôi.
Tô Lan Huyên nhắm mắt lại, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giải tỏa những ưu tư phức tạp trong lòng. "Lan Huyên.".
Giọng Lục Đồng Quân khàn khàn mờ ám, nhẹ nhàng áp trán vào trán cô, đụng chóp mũi vào chóp mũi cô, cô có thể cảm nhận được rõ ràng sức nóng trêи mặt anh.
Tay người nào đó tay lại không an phận rồi.
Bên trong xe bị bao vây bởi một luồng không khí mờ ám, ý loạn tình mê, Lục Đồng Quân đột nhiên kêu đau một tiếng.
Tô Lan Huyên VỖ vào đùi bị thương của Lục Đồng Quân một cái rồi đẩy anh ra, liếc anh một cái: "Rót cho em chút lời ngon ngọt, anh thực sự muốn què chân cũng không cần mạng nữa phải không."
Đã là lúc nào rồi, còn muốn làm chuyện kia.
Lục Đồng Quân là người đã qua quỷ môn quan một lần, chân cũng suýt chút nữa cũng không còn, bây giờ nếu vận động mạnh chân còn không phể sao?
"Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu" Lục Đồng Quân cười nhẹ một tiếng, nằm ngang lên. ghế xe, ra vẻ chịu đựng sự chà đạp.
Tô Lan Huyên tức giận đạp nhẹ anh một cái, dở khóc dở cười: "Anh muốn chết nhưng em không muốn chết, nếu anh chết, em ở cùng với anh vậy cũng thoát không khỏi có liên quan.”
Dứt lời, Lục Đồng Quân kéo lấy tay Tô Lan Huyên, kéo cô vào trong lòng, hai người cùng nằm trong xe. Xe rất rộng, ghế điều chỉnh xuống hoàn toàn giống như một cái giường lớn.
"Lan Huyên, chúng ta quay lại đi." Lục Đồng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-dai-phu-nhan-duoi-toi-roi/2097862/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.