Thật ra sư phó chỉ là sợ ta rảnh quá ra ngoài gây chuyện thôi.
Bị ép chép lại “Đại Học” một lần, ta vân vê bàn tay đau nhức nghĩ, đây chính là không tin tưởng ta mà, ta thì có thể gây ra chuyện gì? Ta làm người trước giờ không hề gây ra phiền phức, chỉ là phiền phức thường thường tự tới tìm ta mà thôi. (Một trong những định luật vạn vật hấp dẫn của vai chính).
Ta bước ra ngoài cửa, vẫy vẫy bàn tay đau nhức gọi hạ nhân lại “Tới đây, nói chuyện với lão gia ta một chút coi!”
Sư phó hẹn người ta đi chơi cờ, chỉ có một mình ta ở thư phòng chép sách, thật là không công bằng.
Một hạ nhân có dáng vẻ người đi đường Giáp ôi một tiếng, đến trước mặt ta. “Lão gia ngài có chuyện gì phân phó?”
“Mấy ngày nay Tam công tử bận làm gì mà không đến thăm ta?”
Đào Nhị bị người ta quấn lấy cũng thôi đi, Yến Ngũ hễ đúng giờ thì đến bắt mạch, Kiều Tứ lặng lẽ đi tới đi lui, kỳ quái là Đường Tam thường ngày hùng hùng hổ hổ, thế mà liên tiếp ba ngày rồi không thấy hắn, hắn cũng không thèm đến thăm lão gia ta sao? Ta đương nhiên là không thừa nhận ta cảm thấy có chút mất mát, có chút nhớ mong hắn, thừa nhận rằng bị người coi thường còn khó chịu hơn nhiều so với cảm giác coi thường người, ta nghĩ ta chỉ là lo lắng hắn bị bệnh hoạn gì thôi.
“Tam công tử và Phương tiểu hầu gia tương đàm thậm hoan, hôm nay cùng đi Thục Trung tửu lâu rồi.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-gia-co-hi/2222060/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.