Từ đầu ta vẫn cho rằng: tình yêu suy cho đến cùng vẫn chỉ là nồi nào úp vung nấy mà thôi – nhưng không biết rốt cuộc ta là cái loại nồi gì mà có thể kết hợp với năm cái vung hoàn toàn khác biệt nhau như vậy…
(Có lẽ có thể dùng một loại từ để hình dung cái nồi này – nồi thông dụng, hoặc có thể dùng một loại từ để hình dung phong cách của cái nồi này – đa năng)
Đào Nhị mạnh mẽ, Đường Tam kiêu ngạo, Kiều Tứ ẩn nhẫn, Yến Ngũ khó chịu, bốn cái vung như thế đã thuộc hàng cực phẩm lắm rồi, chỉ cần may mắn nhặt được một trong bốn cái trên cũng đã là tu ba kiếp mới được phúc phần đó, vậy mà ta lại cùng một lúc ôm hết năm cái, chỉ sợ là từ nay về sau phúc phần mười kiếp đều bị cạn sạch.
Sáu người chung sống cũng không hề gì, lời nào nói được thì nói, lời nào nói ra làm tổn thương tình cảm, mọi người đều tự hiểu trong lòng. Trong lòng ta, địa vị của sư phó không ai có thể sánh bằng, mười năm chung sống, hắn là lý do Lý Oánh Ngọc ta còn sống trên đời này, đối với điểm này, bốn người kia không ai dị nghị gì cả, ta đối với sư phó không chỉ là tình yêu, còn có thân tình, ân tình, trong hai chữ tình yêu, ta tự cảm thấy mình không hề xem nặng bên này mà xem nhẹ bên kia.
Dường như đã từng có người nói với ta, hắn không quan tâm đến chuyện lấy lùi làm tiến – trở thành người thứ yếu bên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-gia-co-hi/2222067/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.