Chương 1. Trở về làm lại từ đầu
Đầu của Mạnh Dương rất đau, thực ra là vô cùng đau, hơn nữa còn lạnh, bởi vì gió thổi vù vù còn có mưa không ngừng rơi lên người cậu.
Mưa? Mạnh Dương nghi ngờ nghĩ, vì sao lại dính mưa? Không phải mình ở trong hang động sao?
Sau khi hít sâu một hơi, Mạnh Dương lập tức xác định bản thân không còn ở trong động, thậm chí không còn ở dưới núi sâu kia nữa.
"Này, cậu không sao chứ?"
"Nhìn dáng vẻ của cậu ta như vậy, chỉ là ngất thôi đúng không?"
"Sao người này lại nằm ở giữa đường?"
"Có thể là uống nhiều rồi?"
"Cái này cũng quá nguy hiểm, thực sự là không coi mạng của mình ra gì!"
Mạnh Dương nghe tiếng nói chuyện xung quanh, từ từ mở mắt ra, tuy vẫn mơ hồ nhưng vẫn có thể thấy có nhiều người đang vây quanh. Cậu đã bị mù nhiều năm như vậy sao có thể thấy được? Chắc chắn mình đang trong mơ, vẫn là nhanh chóng tỉnh lại đi, nghĩ như vậy, Mạnh Dương lại rơi vào hôn mê.
-------------------------------------------
Mạnh Dương tỉnh lại, từ bệnh viện về nhà, ngồi ở đầu giường, nhìn một lần căn phòng quen thuộc trong trí nhớ, sau đó híp mắt xuất thần nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ. Đã nhiều năm như vậy, cậu không thể sử dụng chức năng chính của đôi mắt - nhìn, sau nhiều năm bị mù, hiện tại mới cảm nhận sâu sắc, thì ra có thể thấy là cảm giác tốt đẹp dường nào.
Cậu thế nào cũng không ngờ tới, cậu vẫn luôn chờ, luôn luôn chờ, đợi mười lăm cái xuân hạ thu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nam-nhan-hao-mon-lan-thu-hai-ket-hon-voi-vo-nam/1853261/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.