Đến khi tỉnh lại, Giang Vô Ngôn đang nằm sấp trong chiếc phòng ngủ mà mình đã ngủ suốt hai mươi mấy năm. Cảm giác đau rát sau lưng đã đỡ hơn nhiều, chắc chắn là đã được thoa thuốc. Ngoài cửa sổ trời đã sáng choang, nghĩ đến mình đã để Trầm Ly một mình ở bệnh viện suốt một buổi tối, anh gượng dậy mặc quần áo, muốn chạy về bệnh viện.
Còn chưa xuống giường, Giang Tuyết Vân đã đẩy cửa vào.
Cô bưng một chén thuốc, đặt ở bên giường, dùng tay rảnh nhấn Giang Vô Ngôn ngồi lại giường.
“Đừng động đậy.” Cô nói, “Anh coi như đi đến đó cũng không làm được gì, còn không bằng đợi yên ở đây đi.”
Giang Vô Ngôn sững sờ, “Em đều biết rồi?”
“Anh gây ra náo động lớn thế, có lẽ chỉ trong hai ngày nữa thì không ngừng em đâu, người trong vòng đều biết hết.” Giang Tuyết Vân ngáp một cái, ngồi xuống bên giường, “Con trai độc nhất của Giang thị vì một người đàn ông mà đêm khuya chịu đòn, đối phương còn mắc bệnh nan y sắp chết rồi, câu chuyện tình yêu máu chó này lại khiến em cảm động đến chết mất.”
Trong đôi mắt linh động của cô ngoài nước mắt sinh lý do ngáp ra, không hề có tình cảm nào khác.
Cô bình tĩnh hỏi Giang Vô Ngôn, “Bây giờ đã nháo lớn như vậy, anh định làm sao làm đây?”
“Đây không phải ý định ban đầu của anh.” Giang Vô Ngôn lắc đầu, “Chẳng qua anh nghĩ giao thiệp của nhà họ Giang càng rộng hơn, có lẽ bệnh của anh ấy sẽ còn hi vọng.”
Hậu quả lệch khỏi ý định ban
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/125800/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.