Sáng sớm vừa có một trận mưa tuyết lớn, lớp tuyết nặng khiến cành tùng gù xuống. Đến khi rơi xuống đất, chúng cùng những bông tuyết trắng trải dài miên man bị mọi người tàn nhẫn dẫm qua.
Đội người cưỡi ngựa rầm rộ, lũ lượt phải có đến mấy trăm người, nhưng họ đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, im lặng bảo vệ chiếc lồng sắt bị che ở giữa.
Đội trưởng đội hộ vệ bọc kín áo da trên người mình, dưới sự xui khiến của thân binh, giơ cây đuốc lên tìm giáo chủ ở đầu đoàn, “Giáo chủ Tây Môn, chúng ta đang đưa Thánh tử đi đâu?”
Simon ngồi ở trên ngựa lại gần, bình thản trả lời hắn, “Đến nơi mà Thánh tử nên đến.”
Đội trưởng đội hộ vệ gãi đầu một cái, “Nhưng đây không phải con đường đi đến Giáo Đình, nếu chúng ta không đưa Thánh tử về Giáo Đình, thì còn có thể đi nơi nào?”
“Tiến lên.” Simon dương roi ngựa, tăng nhanh tốc độ.
Đội trưởng đội hộ vệ đành phải đuổi theo anh ta, nội tâm cầu khẩn với Chủ thần, chỉ hy vọng đừng xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Giang Vô Ngôn ngồi trong lồng cố ý thay đổi tư thế để ngồi được thoải mái hơn, người bên ngoài không nhìn thấy anh, mà anh cũng không nhìn thấy bên ngoài.
Đạp chân ngồi một lúc, Giang Vô Ngôn bắt đầu mệt rã rời, định dùng tay áo dày nặng làm gối để ngủ một lúc.
Bị nhốt ở trong phòng giám chật hẹp suốt ba ngày, tinh thần của anh đã sớm mệt mỏi không thể tả, vì thế nên cho dù suy đoán ra con đường phía trước nhấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/125814/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.