Sau khi buổi tụ hổi kết thúc, mọi người lần lượt rời đi, bốn mười tám người hướng tới bốn mươi tám nơi khác nhau, chỉ có Hứa Ngạn, là Giang Vô Ngôn phụ trách dẫn cậu về nhà.
Về nhà bằng chiếc xe Scooter, bạn học Hứa rầu rĩ không vui, Giang Vô Ngôn cho rằng cậu thương cảm vì phải chia tay với bạn bè, bèn an ủi, “Luôn có một ngày, em còn có thể gặp được những người bạn càng thân thiết hơn.”
Những lời này của anh không tác dụng an ủi nào, Hứa Ngạn bám lấy quần áo của thầy Giang, oan ức ôm lấy anh nói, “Thầy ơi, hôm nay thầy có vui không?”
Giang Vô Ngôn không hề phòng bị, “Rất vui vẻ, làm sao?”
“Không có gì...” Hứa Ngạn dừng một chút, lại hỏi, “Thầy có thích những nữ sinh kia không?”
“Thích chứ, các em ấy đều rất đáng yêu.”
“Ồ.” Hứa Ngạn nhịn nước mắt xuống, nhưng vẫn không ngăn cản được vị chua lòm tản ra, “Em biết là thầy sẽ thích mà, các bạn ấy tặng thầy bao nhiêu là quà như thế, còn có cả thư tình nữa, thật là khiến người ta ước ao mà.”
Những lời này của cậu chứa đầy thâm ý, Giang Vô Ngôn còn không nghe hiểu thì chính là đồ đần rồi. Anh vội vàng dừng xe lại, biện minh cho bản thân, “Thầy không thích các em ấy theo hướng đó.”
Hứa Ngạn càng tức giận, “Em cũng đâu nói là hướng nào, thầy làm sao mà biết hay thế? Hướng kia là hướng nào? Chẳng nhẽ thầy chột dạ?”
Giang Vô Ngôn, “... Thầy không có.”
Hứa Ngạn, “Không có cái gì? Em cũng đâu nói có cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/125820/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.