Dư Thu Bạch đi ngày ấy trùng vào ngày đầu tiên của mùa đông, nhiệt độ đột nhiên trở lạnh. Phó Tướng sớm hay tin đã đến ôm đấu bồng đến trước cho tướng quân giữ ấm, mà tướng quân thì lại tặng những chiếc áo choàng ấm áp cho Giang Vô Ngôn.
“Ngươi chờ ta.” Hắn xoa trán của đại phu, cho phó tướng lui ra, liên tiếp hôn lên mặt anh, không nỡ thả ra, “Ta sẽ nhanh chóng quay lại, ngươi phải chăm sóc bản thân cho tốt, đồ sống và đồ nguội thì đừng ăn, buổi tối đắp chăn cho kín, bổ sung thêm dinh dưỡng, đừng đi đâu xa quá.”
Giang Vô Ngôn đáp lại từng lời dặn, để kệ cho hắn hôn.
Dư Thu Bạch nói rất nhiều, từng chữ từng câu lặp lại mấy lần cho Giang Vô Ngôn nghe, chỉ lo anh thiếu kiên nhẫn, lại lo anh quên.
Cuối cùng, hắn ôm chặt lấy anh lần cuối, hận không thể hòa anh vào máu thịt của mình.
“Ngươi chờ ta, nhất định phải chờ ta đấy.” Hắn lập lại vô số lần.
Giang Vô Ngôn gật đầu muốn nở nụ cười, nhưng lại không kiềm chế được ho khù khụ. Được Dư Thu Bạch đỡ, lần này hắn không nói lời tâm tình dính nhão như bình thường, mà là quay người dùng tay áo xoa mặt, sau đó đỏ mắt nói với Giang Vô Ngôn, “Ngươi về đi.”
Giang Vô Ngôn nói, “Ta đến tiễn ngươi, ngươi đi rồi ta mới đi.”
Dư Thu Bạch cười nói, “Ngươi tiễn ta sẽ phải nhìn ta rời đi, nhất định sẽ khó chịu, ta không muốn ngươi nhìn ta đi. Như này đi, ta nhìn ngươi đi, coi như ngươi về nhà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/125831/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.