Giang Vô Ngôn thức dậy sớm hơn hẳn thường ngày, chưa đến năm giờ anh đã túc tắc rời khỏi giường. Người lớn trong nhà và các em trai vẫn còn đang ngủ, anh thì ngủ trong phòng khách với chj gái, chỉ cần chú ý không đánh thức chị là được.
Anh từ từ xuống giường, rón rén nhấc một cục gạch dưới chân giường lên, phía dưới lót tám mươi khối, là toàn bộ tích trữ trong mười năm qua của anh. Giang Vô Ngôn cất kỹ những đồng tiền này vào một túi nhỏ, giấu kỹ trong người.
Làm xong chuẩn bị, Giang Vô Ngôn bắt đầu mặc quần áo, đầu mùa xuân quần áo mặc vẫn còn dày, giấu tiền cũng không dễ bị phát hiện. Khi anh xong cuôi hết, chị gái cũng tỉnh dậy rồi, chị đi vào trong phòng gọi người. Gần sáu giờ, một nhà năm miệng ăn quyết định xuất phát.
Ngày hôm nay là ngày tập hợp một tháng một lần, mọi người phải đi bộ từ trên núi xuống trấn mua đồ. Nhẽ ra Giang Vô Ngôn không nằm trong số người được đi, nhưng bởi vì anh kiệt liệt cầu xin, hết lần này đến lần khác bảo đảm, tuyệt đối không thêm phiền, còn lần đầu lần đầu tiên làm nũng với bố mẹ. Cuối cùng, người lớn trong nhà cũng đồng ý.
“Không được gào khóc, không được nghịch ngợm, phải tự đi đường, bọn tao sẽ không giúp mày.” Người đàn ông chỉ vào mũi Giang Vô Ngôn nói.
Bà vợ của ông ta đang dỗ dành em trai cũng bổ sung một câu, “Nếu như mày dám nháo, bọn tao sẽ không cần mày nữa.”
Giang Vô Ngôn gật đầu, trong lòng ước gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/125848/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.