Dưới cái nhìn của Phó Tư, sinh nhật mười tám tuổi của cậu cực kỳ gay go. Càng bết bát hơn chính là, ngày thứ hai thức dậy, cậu không thể quên được từng chi tiết nhỏ trong đêm qua, muốn quên cũng không thể quên được.
Cậu xuống lầu trong do dự, bánh gatô trong tủ lạnh chưa hề được động đến, phòng của Giang Vô Ngôn cũng không có người, có lẽ là sợ gặp mặt sẽ lúng túng. Phó Tư cười khổ, dự định coi ngày hôm qua như say rượu phát điên, nhằm để che dấu sự thật bản thân cậu không muốn buông tay.
Cậu không dám nói, bởi vì sợ mất đi, nên cũng không dám nói với ai.
Giang Vô Ngôn dậy thật sớm, nhưng không phải là do nguyên nhân mà Phó Tư nghi. Ngoài sinh nhật của Phó Tư, anh thực sự có rất nhiều chuyện cần phải làm.
[ hệ thống: Giang tiên sinh, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, làm người thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, anh định làm sao làm đây? Thật sự muốn chết một lần nữa? ]
[ Giang Vô Ngôn: Tiến độ nhiệm vụ của tôi có bị ảnh hưởng bởi sự kiện này không? ]
[ hệ thống: Không. ]
[ Giang Vô Ngôn: Vậy thì thôi, cứ như vậy đi. ]
[ hệ thống: Tra nam. ]
[ Giang Vô Ngôn: Nhiệm vụ của tôi không có yêu cầu cùng con nuôi yêu nhau, cũng không ai nhắc trước cho tôi rằng việc này sẽ xảy ra, trách ai? ]
[ hệ thống: Trách tôi được chắc? Sao tôi biết được, tôi đã từng yêu đương bao giờ đâu. ]
[ Giang Vô Ngôn: Cậu biết là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/125864/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.