Phó Tư mừng rỡ không thôi, mang theo hộp giữ ấm nhảy xuống từ cửa sổ lầu ba, khoảng cách mười mấy mét mà cậu nhảy xuống dễ như không, không chút chần chờ chạy tới gần Giang Vô Ngôn. Thấy người tới thân thủ tốt như vậy, hai vị bảo tiêu lập tức đem chủ nhân bảo vệ ra phía sau, không cho phép cậu tới gần.
“Không sao, để cậu ấy lại đây.” Giang Vô Ngôn vẫy lui bọn họ, đối mặt với Phó Tư. thiếu niên mi thanh mục tú, vóc dáng cũng hơi cao hơn những người bạn cùng lứa tuổi, mặt mày còn giữ một chút tính trẻ con, bởi cậu rất gầy, hầu như không có mấy lạng thịt, vậy nên ngũ quan hiện rất rõ, mới nhìn sẽ cảm thấy hơi doạ người, nhưng hai mắt lấp lánh có thần như hai ngọn đuốc chói mắt, sùng bái trong mắt không thể không giấu được hết.
Giang Vô Ngôn vô ý thức bị đôi mắt này thiêu đốt, anh theo bản năng lảng tránh, tay lại đột nhiên bị thiếu niên nắm chặt.
“Tiên sinh, tôi luôn muốn cảm tạ ngài, là ngài đã cứu chúng tôi!” Nhiệt độ trong bàn tay của Phó Tư rất cao, mà Giang tiên sinh bởi vì đã mất máu quá nhiều, nguyên khí bị hao tổn, cho nên đầu ngón tay lạnh lẽo như băng, hình thành tương phản mãnh liệt. Giang Vô Ngôn không biết đạp lại cậu thế nào, chỉ dùng ánh mắt ra hiệu bảo tiêu không cần ngăn cản.
Phó Tư không cần anh đáp lời cũng có thể nói tiếp, đầu tiên là cậu kích động không thôi nhắc lại hình bóng Giang tiên sinh khi cứu cậu, lại trịnh trọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lao-nhanh-tren-dai-dao-tim-duong-chet/125869/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.